Nước mắt mẹ bắt đầu rưng rưng, không đợi mẹ nói tiếp chữ ‘nhưng’, tôi đưa tay đè lên môi mẹ và nói nhỏ
Đừng nói nữa! Hãy cứ để cho thời gian trả lời! Mẹ hãy để cho thời gian cứ trôi đi, mẹ và con cứ ở bên nhau, con sẽ đem lại hạnh phúc cho mẹ, chuyện này chỉ có con và mẹ biết, chúng ta kín đáo
chút là được rồi.
Như chợt nhớ ra tôi nói
Trời! Bây giờ tới anh lại quên mất, lại xưng hô mẹ mẹ con con!
Mẹ và tôi cùng cười. Mẹ chỉ cười gượng, có lẽ mặc cảm loạn luân đôi lúc vẫn còn âm ỉ trong mẹ, mẹ định nói tiếp
Nhưng. Mà anh và em là…