đưa lên mồm nhai nhóp nhép. Nó chỉ quay lại với tiếng “Anh!” Khẽ coi như chào rồi lại chú tâm vào việc của nó. – Chuẩn bị đi ăn cơm trưa nhé. – Vâng. Nó vẫn hờ hững trả lời. Chỉ đến khi Hiền mở cửa, mới thu hút được sự chú ý của nó, nó nhảy phắt khỏi giường chạy đến ôm tay cô, kéo cô ra khỏi phòng. Tôi cười trừ, với cái điều khiển tắt tivi, cầm gói snack để lên bàn, đóng của và đuổi theo sau hai chị em. Bữa cơm trưa đơn giản.