tự. Bé Hoa đã cười hết cỡ khi nhìn thấy tôi rồi chạy đến trước mặt tôi xoay một vòng, cái hoa xòe ra. – Đẹp không anh, chị Hiền mua cho em đấy. Rồi nhảy lên đu lên cổ tôi, hét lên. – Em nhớ anh. Tôi buông con bé ra và dang tay đón Hiền đang tiến lại gần, cô rướn người lên hôn lên má tôi, rồi nói thầm vào tai tôi. – Em cũng nhớ anh! Đỡ cái vali kéo từ tay của Hiền, con bé Hoa bám lấy tay tôi, ròn rã kể chuyện. Hiền.