mắt và vườn người ngồi dậy. – Mình đi biển à anh? – Uh, nhưng chưa phải điểm cuối cùng. Phải đi thuyền khoảng ba mươi phút nữa mới tới nơi. – Ôi… anh không nói trước, em chẳng chuẩn bị gì. – Cần gì đâu… chỗ đó chỉ có anh và em, mình đâu cần chuẩn bị gì. Tôi nháy mặt trêu cô khi đưa tay để đỡ cô xuống xe. – Không. Ít nhất em cũng cần kem chống nắng chứ. Anh đưa em đi mua đi! Cô vừa nói, vừa định chui người lại xe. – Em.