đó thì cô bổng từ vui chuyển sang buồn bã, cô suy nghĩ hông lẻ phải nói thật ra thì ông sẽ nghỉ mình như thế nào và chuyện đưa rước tối hôm nay. Cô nhìn ông rồi trầm tư nói, nhưng mà nói dối: – Dạ… dạ chân em bị bỗng dưng đau quá anh ơi! Em muốn vô nhà nhưng bước vô không được. Em thấy nhà anh có ánh đèn nên em… nên em… Ông Vinh chen vô câu nói của cô: – Nên em nói dốc với anh đúng hông? Em thật là khờ quá sao lại phải dấu làm chi vậy, chuyện đó là chuyện bình thường mà, anh biết hết rồi. Chắc em